Truyện Ngôn Tình Uống Sữa !, Chương 61: Chỉ Uống Sữa Của Chú (H)

Aveland - Truyện ngôn tình, đam mỹ, truyện tranh full...

Bạn đang xem: Truyện ngôn tình uống sữa


*



*

Tặng hoa: 441
*

Chương trước Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79 Chương tiếp theo
Tùy chỉnh
MÀU NỀN
Xám nhạt
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
MÀU CHỮ
Xám
Màu trắng
Màu tối
FONT CHỮ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
SIZE CHỮ
Chương 28: Cho anh uống sữa.
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min

Hầu kết của người đàn ông lên xuống, phát ra thanh âm nuốt, uống hết toàn bộ dâm thủy của cô.

Tần Tranh ngẩng đầu, trên mặt còn dính vệt nước, nhướng mày hỏi cô: “Có đạt được khoái cảm hay không, học trò nhỏ?”

Đôi mắt Tang Nhược mê mang, bởi vì ngón tay anh vẫn còn cắm vào trong miệng cô, nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của Luv
Eva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhướng mày: “Không có?”

Anh làm bộ muốn lại cúi đầu: “Anh lại liếm một lần nữa?”

Tang Nhược gấp đến mức phun ra nuốt vào ngón tay hắn, hàm hồ nói: “Không……”

Anh rút tay ra, xoa nước miếng ở khóe miệng cô: “Anh không trêu em nữa.”

Tần Tranh dùng hai tay kéo quần nhỏ của cô lên, mặc lại vào cho cô.

Cô chảy quá nhiều nước, dính vào váy dọc theo mông, lại thấm ướt quần nhỏ của cô.

Phía dưới ướt đẫm, Tang Nhược không thoải mái, nhích nhẹ mông không cho anh chạm vào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của Luv
Eva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt anh tối lại: “Mặc tạm đã, về nhà thay sau.”

Sửa sang lại váy cho cô, người đàn ông đứng dậy ôm cô vào lòng, hôn lên trán của cô, hỏi: “Em có thích không?”

Vành tai Tang Nhược đỏ lên, ngoan ngoãn trả lời: “Thích.”

Cô còn khá trực tiếp, Tần Tranh nhéo nhéo mặt cô, dụ dỗ: “Lần sau làm vậy được không?”

Nếu không làm được cô, nên anh sẽ nếm thử mùi vị theo cách khác.

Tang Nhược rũ mắt: “Không được, làm vậy nhiều lần sẽ bị mất sức.”

“……” Tần Tranh cảm thấy bất đắc dĩ, không muốn tranh luận cùng chuyên gia lý luận này, chỉ giả vờ đáng thương: “Liếm xong rồi lại cảm thấy hơi mệt, em có thể cho anh chút năng lượng không?”

Cô gái nhỏ phát ngốc, cánh tay anh rõ ràng còn mạnh mẽ ôm lấy cô, không giống như bị mệt.

Cô hơi do dự: “Làm như thế nào……”

Tay Tần Tranh đã bao lấy ngực của cô, khàn giọng nói: “Cho anh bú sữa đi.”

Lần trước thời gian ở phòng thử đồ quá ngắn ngủi, lại ở bên ngoài, anh còn chưa ăn đã, chỉ luôn nhớ nhung đến cặp ngực đáng yêu của cô, vừa nãy đã muốn ăn rồi.

Tang Nhược hơi dao động, lúc anh không cắn cô thật sự rất thoải mái……

Tần Tranh không ngừng cố gắng: “Vừa mới cho em sung sướng hai lần, vậy mà em còn không cho anh bú ngực?”

Khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên, vẫn không đáp lời.

Anh đặt tay cô trên cằm mình, thấp giọng: “Anh đã cạo râu rồi, lần này sẽ không khiến em đau nữa.”

Cô cụp mắt xuống không nói gì, Tần Tranh đã hiểu ý, âu yếm hôn lên khóe miệng cô.

Người đàn ông kéo khóa sau lưng cô xuống, cởi váy, để lộ ra cặp ngực của cô.

Anh cởi áo ngực cô ra, hai tay cầm lấy, không nhịn nổi mà nếm thử.

Anh không ngừng mút lấy thịt vú của cô, hàm răng cứa vào, mang đến từng đợt tê dại.

Anh vừa ăn vừa nói: “Tuổi em cũng không lớn, sao vú lại lớn như vậy?”

Còn không phải sao, miệng anh chỉ có thể ăn được nửa bầu ngực, còn lại chỉ có thể lộ ra ngoài.

Giọng của Tang Nhược lạnh lùng: “Mười sáu tuổi cơ bản đã phát triển đầy đủ rồi.”

Tần Tranh cười hai tiếng, dùng hai tay ép cặp vú cô vào, ngậm lấy núm vú của cô: “Anh bú nhiều hơn, nó sẽ lớn thêm.”

Hàm răng anh nhẹ nhàng cắn núm vú, khớp xương rõ ràng trên tay nổi gân xanh, bắt lấy vú của cô xoa bóp.

Anh ngậm núm vú, giống như bú sữa, muốn hút ra sữa tươi từ bên trong.

Tang Nhược ưm một tiếng, anh lập tức thả lỏng miệng, sợ lại làm đau cô.

Tần Tranh chuyển sang hút lấy da thịt cô, lưu lại dấu hôn màu đỏ trên cặp vú trắng nõn, nước miếng cũng dính ở trên đó.

Tay anh mạnh mẽ xoa, thịt vú tràn ra từ khe hở ngón tay, bị chà đạp đến đáng thương.

Anh dùng đầu lưỡi xoay quanh quầng vú cô, ôm eo cô vùi toàn bộ khuôn mặt ở cặp vú.

Mùi sữa xộc vào mũi anh, anh mút núm vú nhẹ nhàng, phát ra âm thanh “chụt chụt” .

Tang Nhược vòng tay qua cổ anh, giống như người mẹ cưng chiều đứa con của mình.

Aveland - Truyện ngôn tình, đam mỹ, truyện tranh full nhanh,...
*



*

Tặng hoa: 1628
*

Chương trước Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82 Chương tiếp theo
Tùy chỉnh
MÀU NỀN
Xám nhạt
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
MÀU CHỮ
Xám
Màu trắng
Màu tối
FONT CHỮ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
SIZE CHỮ
Chương 1.2 Ta muốn uống sữa của nàng
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ
Upload by Bắc Phủ

Ngọn đèn dầu như hạt đậu, chớp chớp lóe sáng trong phòng tối âm u, cố gắng đuổi một mảng bóng tối ở mép giường đi.

“Cố đại ca, huynh uống thuốc... ”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Yến Uyển đứng ở mép giường, hơi khom người, hai tay cẩn thận bưng chén sứ Thanh Hoa đựng đầy sữa màu trắng, ngón tay nhỏ dài trắng nõn giữ miệng chén và đáy chén, chất lỏng trong chén khẽ sóng sánh, dính lên đầu ngón tay nữ nhân.

Trong mắt Cố Liệt phản chiếu lại ngọn đèn dầu lay động, như thể sâu trong đáy mắt có ngọn lửa đang bùng cháy. Nhìn từ góc độ của hắn, khi nữ nhân khom người, bầu ngực đầy đặn đầy sữa rủ xuống, phác họa ra đường cong nửa vòng tròn trên không trung, dù bị bọc lại dưới lớp y phục, nó cũng vẫn dễ dàng gợi lên dục vọng của nam nhân. Tầm mắt từ đỉnh núi cao trượt xuống, đó là một vòng eo liễu nhỏ nhắn, không chịu được một cái túm.

Phòng tối mơ màng, trai đơn gái chiếc.

Xem thêm: Giá trị của niềm hi vọng trong cuộc sống, nghị luận xã hội về hi vọng chọn lọc hay nhất

Cố Liệt đã ba mươi, đang là tuổi khí huyết thịnh vượng, Yến Uyển lại là nữ nhân mà hắn yêu say đắm lâu rồi nhưng chưa từng bày tỏ. Nam nhân chống cơ thể nghỉ ngơi đã lâu ngồi dậy, máu lập tức xông đến giữa hai chân, đại điểu ứ máu dựng thẳng. Dưới tấm chăn mỏng, Cố Liệt nhẹ nhàng chồng hai chân đang duỗi thẳng lên nhau, giấu thứ nhô lên, không thể cho ai biết.

Trên thực tế, Cố Liệt muốn làm Yến Uyển đến nỗi côn thịt ứ máu phát đau, hắn dùng côn thịt dưới thân hung hăng làm tiểu nộn huyệt của nàng, làm nàng bắn sữa, chảy dâm thủy. Làm nàng từ phía sau, một tay bóp ngực nàng, một tay nắn viên thịt nhỏ, làm nữ nhân không kìm được tiếng rên rỉ quyến rũ. Muốn nàng nằm sấp trên chiếc giường lớn này, quyến rũ liếm từ gốc côn thịt lên đỉnh, mút côn thịt lớn của hắn vào, nuốt hết tinh dịch hắn bắn ra.

Nhưng hắn không dám, suy nghĩ trong đầu hắn thì liều lĩnh càn rỡ như vậy, mỗi một nơi trên người hắn đều tràn ngập dục vọng với nàng, hắn vừa phỉ nhổ bản thân, đồng thời cũng xây dựng ảo tưởng tốt đẹp cho bản thân mình, chìm đắm trong đó, không thể tự kiềm chế.

“Đây là?” Cố Liệt ra vẻ ngờ vực.

“Là… là Diệp đại phu viết…” Yến Uyển cực kỳ thẹn thùng, làm gì có quả phụ nào bưng sữa của mình cho nam nhân uống? Nàng làm như vậy, quá phóng đãng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Liệt vươn ngón tay dài chấm vào bát, đầu ngón tay ướt đẫm, hắn bỏ ngón trỏ vào miệng, liếm sạch.

“Ngọt quá, là sữa của Yến cô nương sao?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, vô cùng ái muội.

Đầu “ầm” một tiếng, giọng nói của nam nhân nổ mạnh bên tai. Người Yến Uyển mềm nhũn, nàng ngước mắt nhìn mặt Cố Liệt. Giờ phút này đôi mắt đen của Cố Liệt sáng kinh hồn, ánh mắt hắn khóa chặt trên mặt nàng, trên mặt hiện lên vẻ chiếm hữu, xâm lược và sắc dục không đè nén được.

Thật đáng sợ, đây vẫn là Cố đại ca bình thường ít khi nói cười, thích giúp đỡ mọi người sao? Ánh mắt Cố Liệt sáng kinh người, còn đáng sợ hơn con sói hoang sáng nay. Yến Uyển có ảo giác sắp bị đối phương ăn sạch. Cảm giác sợ hãi làm Yến Uyển muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nhưng tay nàng vẫn đang bưng một chén sữa.

“Cố, cố đại ca… Uống… thuốc trước đi.” Yến Uyển quay đầu đi, tầm mắt dời về phía cửa, tránh né ánh mắt nóng bỏng kia.

Tay nàng nhẹ đi, sau đó là tiếng nuốt từng ngụm từng ngụm của nam nhân, tiếng ừng ực vang lên trong không gian yên tĩnh, vừa sắc tình vừa dâm mĩ.

“Uyển nương…” Cố Liệt đặt chén xuống, thưởng thức vành tai trắng hồng đỏ lên của nữ nhân, khẽ gọi nàng.

“Ta, ta đi về trước…” Từ sau khi nghe thấy tiếng nuốt vang dội đó, tư duy của Yến Uyển vẫn luôn ở trong trạng thái hỗn độn, không nghe rõ Cố Liệt gọi nàng thân mật như vậy. Thấy Cố Liệt đặt bát xuống, nàng vội vàng cất hộp đồ ăn, cầm lên đi ngay.

Khoảnh khắc Yến Uyển bước ra khỏi phòng, Cố Liệt xốc chăn mỏng lên. “Bang” một tiếng, côn thịt thô dài sung sức, hơi cong về phía trước, bật ngược lại đập vào cơ bụng rắn chắc rõ ràng.

Tay Cố Liệt vuốt thân gậy từ trên xuống dưới, dương vật to màu tím đen uốn lượn đầy gân xanh, dữ tợn ló ra từ lớp lông đen bóng hỗn độn, lỗ nhỏ phun từng dòng chất lỏng ra ngoài.

Hơn một canh giờ, đôi tay di chuyển lên xuống của Cố Liệt chưa từng dừng lại, lời nói dâm đãng liên tục vang lên.

Sáng sớm, màn sương ướt bao phủ lên thôn nhỏ, đất đai trơn bóng, cỏ dại xanh tươi, làn gió trong lành chậm rãi thổi đến mang theo sự mát mẻ thoải mái.

Lúc Yến Uyển cầm đồ ăn sáng đi vào nhà Cố Liệt, phát hiện Diệp Chu mặc đồ màu xanh đang đổi băng gạc, rửa sạch cơ thể cho Cố Liệt.

“Yến cô nương, cô nương có nấu thuốc cho Cố Liệt uống theo phương thuốc hôm qua ta viết không?” Diệp Chu bọc lại vải cho Cố Liệt, sau đó quay đầu nhìn Yến Uyển.

“Có, theo phương thuốc mà đại phu để lại.” Yến Uyển căng thẳng đứng ở cửa, nhỏ giọng trả lời. Nàng nhìn gương mặt vô cảm của Diệp đại phu, cứ cảm thấy bây giờ đối phương đang không vui.

“Vậy thì lạ quá, vì sao bệnh của Cố Liệt còn nặng hơn hôm qua vậy?” Diệp Chu giơ tay vuốt cằm, nghi ngờ đi đi đi lại trong phòng.

Diệp Chu vừa dịch thân, Cố Liệt phía sau hắn liền xuất hiện trong tầm mắt Yến Uyển. Thân trên Cố Liệt dựa vào đầu giường, tóc đen dài một nửa xõa trên vai, bắp thịt dưới làn da hơi mỏng gồ lên, cơ thể cường tráng. Ánh mắt to gan nóng bỏng của hắn đối diện với Yến Uyển, làm mặt nữ nhân ửng đỏ.

“Đúng rồi,” Diệp Chu vỗ trán, bừng tỉnh nói với Yến Uyển: “Sữa cô nương cho Cố Liệt uống có tươi mới không?”

Yến Uyển thân là nữ tử, bị người ta hỏi đề tài riêng tư như vậy thì rất ngại ngùng, nhưng nàng vẫn nhịn cảm giác ngại ngùng xuống, trả lời: “Tươi mới.”

“Vắt vào chén để Cố Liệt uống hay là trực tiếp để hắn ngậm đầu nhũ uống?” Diệp Chu truy hỏi không ngừng, mà vẻ mặt hắn rất trong sáng, nghiêm túc thảo luận cách uống thuốc.

Câu này bảo nàng trả lời thế nào? Yến Uyển thật sự không trả lời được vấn đề của Diệp Chu, theo bản năng nhìn cố Liệt bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.

“Vắt vào chén.” Cố Liệt mở miệng trả lời thay Yến Uyển.

“Vậy không được.” Diệp Chu nhíu mày, “Vết thương của Cố Liệt cần phải dùng sữa ấm và mới, vắt vào chén thì không còn mới nữa, cho nên…”

Diệp Chu không nói câu tiếp theo, nhưng hai người còn lại ở đây đều hiểu.

Lúc đi, Diệp Chu cẩn thận khép cửa phòng lại.

“Uyển nương,” Cố Liệt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, khàn khàn mở miệng: “Ta muốn uống thuốc.”

Nam nhân trước mặt tuấn mỹ vô song, môi mỏng mím lại thành một độ cung đẹp, hắn yên lặng nhìn nàng, trong mắt có sự khát cầu, có viết dục sắc. Yến Uyển bỗng dưng nhớ đến cảnh hắn dũng cảm che chắn cho nàng, vật lộn với sói hoang, trái tim bắt đầu dao động.

“Uyển nương.” Cố Liệt mở miệng một lần nữa, giọng khàn khàn, mang theo nhu tình không thể cự tuyệt.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *