Full Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn Khỏi Giám Đốc Truyện Ngôn Tình Anh Ôm Bụng

Edit: jenaĐối với những người không thể khác nhau được sự khác hoàn toàn giữa ngày với đêm, thời gian tựa hồ kéo dài đến vô tận.Đôi khi sẽ có một vài dị thú xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe, người trong xe pháo đều băn khoăn lo lắng mà nín thở. Ngẫu nhiên sẽ sở hữu tiếng xe bị đè ép vang vọng trong sương mù, điều này cũng để cho ai nấy hãi hùng tởm vía.Sở Nhuế ôm bụng, bên trên trán rục rịch mồ hôi, bao tử anh nặng nề chịu, không ăn uống cơm trong một thời gian dài cùng thêm để ý đến quá nhiều khiến sức khỏe của anh không giỏi chút nào.Trong bốn tín đồ chỉ tất cả Hứa Diệu là gồm điện thoại, trên màn hình hiển thị 13:21 phút, sau đó điện thoại cảm ứng tắt ngúm."Hết pin..." hẹn Diệu cực chẳng đã ném điện thoại cảm ứng thông minh qua một bên.Đới Hiển Hoài bẻ đầu ngón tay nhẩm tính: "Đã qua 10 giờ rồi."Thương Trọng Lệ rứa chặt tay Sở Nhuế, hạ quyết tâm: "Em đi kiếm thức ăn!"Không chỉ thức ăn, còn cần tìm thêm thuốc, Sở Nhuế bắt buộc uống thuốc.Cửa xe còn không mở ra, người ở bên cạnh liền cản cậu lại, vùng sau truyền đến âm thanh suy yếu."Đừng đi."Thương Trọng Lệ không nghe, tay vẫn nhấn lên chốt cửa."Thương Trọng Lệ, đừng đi!" giọng nói Sở Nhuế to lớn lên, y hệt như dùng hết toàn thể sức lực.Thương Trọng Lệ cứng đờ cả người.Sở Nhuế yếu hèn ớt nỗ lực chấp kéo quần áo cậu: "Không đề nghị em luôn nghe lời anh sao? Đừng đi... Anh xin em..."Qua một múc lâu, body cứng đờ new chuyển động, tiếng nói của cậu run lên: "Không đi, anh vẫn chết."Bụng Sở Nhuế đau quặn lại, chất xám đau khiến cho vết thương trên tín đồ cũng đau, tầm nhìn bắt đầu trở cần mơ hồ: "Em đi, em cũng sẽ chết, em vẫn quên chuyện ở cổ chiêu tập rồi sao, em không tấn công lại chúng...""Anh yên tâm, em đang cẩn thận, em sẽ không đến gần chúng, tìm được thức nạp năng lượng em sẽ trở lại ngay." Còn cả dung dịch nữa, chắc chắn rằng phải tìm được thuốc bao tử, yêu mến Trọng Lệ nói thầm trong lòng.Nói xong, yêu mến Trọng Lệ liền để tay lên cửa, chuẩn bị mở cửa xuống xe."Nếu em dám ra ngoài, anh đang tự sát." Sở Nhuế rảnh rỗi nhạt nói, khẩu ca bình tĩnh đến đáng sợ.Thương Trọng Lệ ngay tức thì xoay người, gương mặt khiếp sợ tất yêu tin nổi.Nhìn thấy mến Trọng Lệ sẽ quay lại, Sở Nhuế cũng buông lỏng cơ mặt, góc nhìn bình tĩnh trở nên mất, anh rũ mắt xuống đầy đáng thương: "Khi đó em nói sai, tình cảm của chúng ta không có như vậy, anh không có như vậy với em! Anh hoàn toàn có thể hy sinh bản thân nhằm cứu nhiều người dân khác, nhưng một trong những người đó... Em là tín đồ đầu tiên."Khi nói mọi lời này, Sở Nhuế đã không còn bận trung tâm điều gì nữa, anh không từng khi nào kiên định như vậy, hốc đôi mắt đỏ bừng, tuy vậy anh vẫn cố gắng nhìn rõ biểu tình của mến Trọng Lệ, dù anh rất buồn bã nhưng vẫn mong nói đến hết phần đa gì có trong trái tim mình ra đến cậu biết."Em biết, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng cảm dìm được... Tình yêu..."Hai chữ "tình yêu", Sở Nhuế nói ra đặc trưng khó khăn, anh y hệt như lột trần cả lớp domain authority của mình, đề cập rõ sự thiếu thẩm mỹ của bạn dạng thân: "Anh đắn đo yêu là gì, nhiều lúc anh dễ chịu nhất là được tại 1 mình, thao tác làm việc sẽ không hỏi chủ ý của ai, cũng không trao đổi cùng ai, anh cảm thấy đồ vật gi đúng thì nên cần làm, trong tim anh tất cả phương án tốt nhất cũng đã không giải thích ra ngay. Anh biết em ko tức giận bởi vì anh ra quyết định hy sinh bản thân, mà bởi anh không chịu đựng nói cùng với em điều gì cả."Giọng nói của Sở Nhuế sở hữu theo giờ nức nở: "Anh có thể thử cố gắng đổi... Thật mà..."Tầm quan sát trở đề nghị mơ hồ, bóng dáng của yêu thương Trọng Lệ vẫn sinh hoạt kia, không còn ghẻ lạnh cùng xa cách, điều này để cho Sở Nhuế thanh thanh thở ra, yên tâm mà nói tiếp."Tuy trông em luôn luôn dính mang anh, nhưng mà thật ra anh còn bắt buộc em rộng cả, vị em vẫn luôn luôn tin tưởng anh dù anh thiếu khuyết vô cùng nhiều, anh mới rất có thể tùy ý..."Nói không xong, Sở Nhuế đùng một cái bị thương Trọng Lệ ôm vào lòng, dòng ôm ấm cúng vô cùng khiến cho hốc đôi mắt Sở Nhuế ươn ướt, gian khổ trên người tương tự như cũng ko còn.Thương Trọng Lệ gấp gáp lấp nhận, ôm chặt đem Sở Nhuế: "Không đúng, anh không tồn tại thiếu khuyết gì cả, anh là Sở Nhuế, là Sở Nhuế nhưng mà em yêu, là em sai, tính tình xốc nổi, em thấu hiểu anh không biết cách giải bày phần đông gì bản thân nghĩ, lại còn nghiền anh như vậy này, em xin lỗi mà, xin lỗi, xin lỗi..."Bên tai là giờ đồng hồ xin lỗi không dứt lặp đi lặp lại, Sở Nhuế gác cằm lên vai yêu mến Trọng Lệ, vùi đầu vào cổ cậu, gương mặt ở đầu cuối cũng thả lỏng."Em không giận anh?"Thương Trọng Lệ nghe thấy giọng nói khóc lóc của Sở Nhuế, thì thầm mắng bản thân bụng dạ thanh mảnh hòi, cụ thể cậu chưa bao giờ muốn khiến Sở Nhuế bi thiết bã: "Từ trước mang lại giờ em chưa lúc nào tức giận, em chỉ giận bản thân thôi, anh đừng bi ai cũng đừng tự trách bản thân và không bắt buộc phải biến hóa gì cả, em mê say anh, đam mê anh như vậy này, thích hiệ tượng và tính biện pháp của anh, vật gì của anh cùng thích hết!"Thương Trọng Lệ càng nói càng gấp gáp, tiếng nói càng cơ hội càng lớn hơn, cuối cùn Sở Nhuế nhịn ko nổi nữa vươn tay mong bịt mồm cậu lại: "Được rồi, anh bị em làm ồn bị tiêu diệt rồi!"Thương Trọng Lệ đỏ mặt: "Em sợ hãi anh... Không nghe thấy em nói em ưng ý anh."Sở Nhuế chú ý nhìn cậu, góc nhìn nồng đậm tình yêu."Anh nghe thấy, anh cũng vậy." Hơi ngại ngùng ngùng mà lại đáp lời, thân thể cả hai dính cạnh bên vào nhau, môi cũng kề cận không rời.Bọn họ hôn vơi dàng cho tới mãnh liệt, làm việc giữa không thể màn chắn nào, khi hôn nhau môi thì trái tim cũng theo này mà hòa làm cho một, khiến cho khóe mắt của cả hai trở phải ướt át.Thế gian bên cạnh đó chỉ còn lại họ, còn có tình cảm đậm đà trói buộc họ lại với nhau, ko thể bóc tách rời. Một khi có fan rơi xuống tạo nên một vết nứt thì người sót lại sẽ dính ngay cạnh vào, bịt lấp đi vết nứt đó.Triền miên giao hòa."Khụ khụ!"Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng ho khan.Thương Trọng Lệ với Sở Nhuế ngẩn ra, hai bạn chợt nhận biết điều gì, nháy mắt cả hai khuôn mặt đỏ phừng phừng, bóc ra ngồi sát qua phía 2 bên cửa, ngay ngắn chỉnh tề, khoảng cách ở thân xa vời như 1 dải ngân hà.Đới Hiển Hoài ngồi vùng trước cũng túa các giọt mồ hôi hột, nhưng chưa phải vì nóng mà bởi vì xấu hổ không dám nhìn.Hứa Diệu ho khan hai tiếng: "Hai cậu... Vào xe... ừm... Còn có người!""Ngại quá." Sở Nhuế nhỏ giọng xin lỗi.Hứa Diệu nhìn gương mặt phẫn uất vì chưng bị quấy rầy và hành hạ của yêu quý Trọng Lệ qua kính, hắn vui sướng lúc thấy có người gặp họa: "Tôi ko nói thì tất cả phải hai cậu còn hỗ trợ tới hay không hả, bám nhau hơn trăng tròn phút, thiệt đó, tôi quan sát mà thở không nổi!""Này!" yêu quý Trọng Lệ nhướng mày, cảnh cáo nói."Trời đất ơi, còn thẹn thùng kìa!" hứa hẹn Diệu vui ra mặt."Ngài, ngài đừng nói nữa..." Sở Nhuế đỏ mặt khuyên bảo, lớn như thế này, đó là lần thứ nhất anh lâm buộc phải một tình cảnh xấu hổ như vậy, vậy và lại hôn môi với yêu mến Trọng Lệ đến cả quên trời quên đất, quả nhiên anh quá cân nhắc Thương Trọng Lệ."Rồi rồi rồi, tôi ko nói nữa, người trẻ tuổi da mặt mỏng quá..."Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế bắt gặp góc nhìn của nhau thân không trung, lặng ngắt ngồi dính liền kề lại với nhau.Một lát sau, khuôn mặt Sở Nhuế không giảm đỏ, thở cũng mỏng tanh manh hơn.Thương Trọng Lệ cau mày: "Em vẫn nên xuống xe thôi."Sở Nhuế ngẩng đầu, cạnh tranh hiểu nhíu mày: "Vì sao?"Thương Trọng Lệ tráng lệ và trang nghiêm nhìn anh: "Em nói thật, không có đồ ăn uống thì dù họ không bị chúng giết vẫn sẽ bị tiêu diệt đói bên trên xe, không dừng lại ở đó vết yêu mến của anh cần phải xử lý.""Nhưng mà..." Sở Nhuế mong mỏi nói lại thôi, anh biết yêu đương Trọng Lệ nói đúng, vệt thương của anh ấy rất nghiêm trọng, còn nếu như không kịp thời khâu lại, ko kịp thời nuốm thuốc sẽ biến đổi xấu ngay.Huống hồ thức ăn cũng là 1 vấn đề nghiêm trọng.Khi nhị người vẫn tồn tại đang giằng co, hẹn Diệu thiệt sự không quan sát nổi hai thằng đầu khu đất phía sau: "Sao cậu cứ tuyệt nhất quyết đề nghị đi xuống vậy?" "Không đi xuống thì làm những gì bây giờ?" yêu đương Trọng Lệ phản nghịch bác.Hứa Diệu đáp: "Chúng ta chạy xe tới thẳng siêu thị không được à? shop bị phá thì tới hết sức thị, quầy bán đồ hàng, siêu thị tiện lợi này kia, xe trải qua thì đỗ ở trước cửa, bước vào lấy vật ăn! Sao nhưng mà ngu thay không biết?"Đầu óc yêu đương Trọng Lệ ong ong.Hình như... đúng nhỉ?"Sở Nhuế, cậu cũng thiệt là, không phải thông thường thông minh lắm sao, sau chạm tới tình cảm lại như thằng đầu đất vậy, chậc chậc chậc, và đúng là tình yêu làm khổ fan trẻ tuổi..." hẹn Diệu cảm thán.Hai tín đồ ngồi bên trên băng ghế sau không nói một lời.Đới Hiển Hoài càng nghe càng đau đầu, hung hăng gõ đầu hứa Diệu vênh váo. 2===== từ gợi tả vẻ mặt vênh lên tỏ ý kiêu ngạo váo ở bên cạnh, mắng: "Lão già bất tử, ông to tuổi quá, còn vô nghĩa làm những gì nữa, cấp tốc lái xe cộ đi!"Hứa Diệu rụt cổ: "Dạ..."Xe từ từ lăn bánh vào màn sương, đi mang đến nơi vô định.Tương lai, sinh sống sót, tử vong, những vấn đề này trong khi càng không ngừng mở rộng ra thêm theo thời hạn đằng đẵng.28.01.23khụ... Cp hứa hẹn x Đới có, có vẻ cuti...

Bạn đang xem: Ngôn tình anh ôm bụng


Khi bắt buộc chống chọi với những thử thách của cuộc sống, chúng ta đừng cấp nản lòng. Vì chưng đó là thời cơ tốt nhằm những tài năng tiềm ẩn trong chúng ta có thời điểm được phân phát huy.

S. Young


*

*
Xem phía dẫn
Link download:
*
e
Pub A4A5A6 - xem tin tức ebook
ừ quầy rượu đi ra, Lăng Khiên láy xe chạy về hướng nhà trọ, đi được nửa mặt đường thì chất xám anh cảm hứng được một trận choáng váng, phanh vội vàng xe dừng lại bên lề đường. Anh gục đầu bên trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt, qua thật lâu anh mới thanh thức giấc được một nửa, không ngồi dậy mà lại lấy điện thoại cảm ứng ra gọi cho Đồng Yên. Anh đặt điện thoại cảm ứng bên tai, bên kia đầu dây rất cấp tốc được bắt máy và truyền mang đến một các giọng nói dịu dàng. Anh dứt lại rồi hào hển hít thở, đông đảo khổ sở trong thâm tâm tiêu chảy được một chút. Anh không nói gì, chỉ áp điện thoại vào tai rồi ra sức hít thở.
Đồng lặng đứng sinh hoạt trên ban công, dịu nhàng call anh mấy tiếng tuy vậy không nghe thấy anh vấn đáp nên cũng không gọi nữa, chỉ cụ lấy smartphone yên yên ổn nghe mọi tiếng hít thở nặng năn nỉ của anh bên đó đầu dây.
Chiều nay khi về nhà trọ cô vệ sinh qua một ít sau đó bước đầu chờ điện thọai của anh, cho đến gần nửa đêm điện thoại thông minh mới đổ chuông, cô ko chút quan tâm đến mà bắt máy. Cơ mà anh một câu cũng không nói nhưng mà chỉ nặng nài hít thở, cô cảm hứng được anh đã vô cùng đau khổ và mệt mỏi mỏi.
Đồng im ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng sáng che lãnh trên khung trời đêm thuộc vầng trăng tán mông lung, mờ mờ và hư ảo.
Một lát sau vẫn ko nghe thấy anh nói gì cô thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Em đang trở về rồi, sẽ ở nhà. Anh gồm tới không?"
Lăng Khiên vẫn đã úp phương diện lên tay lái, thân thể vẫn không xong xuôi run rẩy, khi nghe thấy lời cô nói ví dụ là sửng sốt, ngây ngẩn một lát rồi bắt đầu khàn khàn hotline tên cô: "Yên Yên."
Cô khẽ cười cợt cười, cũng không quay về phòng khách mà lại chỉ im lặng đứng đó chú ý xuống bên dưới lầu, cho tới khi một dòng xe ô tô màu đen quý phái xuất hiện, nhìn thấy thân hình ảnh quen ở trong từ trên xe cách xuống, cấp vàng lấn sân vào tòa bên thì cô new xoay bạn đi ra mở cửa.
Lăng Khiên vừa ra khỏi thang máy đã nhận thức thấy thân hình ảnh nhỏ nhắn của Đồng lặng thì khóe miệng cong lên cơ mà lại không cười nổi, trở về phía trước từng bước một từng cách rồi ôm cô vào lòng, đồng thời cảm thấy mũi ê ẩm. Anh cảm động, thực sự khôn cùng cảm động.
Hai người vào phòng rồi ngồi trên ghế salon, Lăng Khiên ôm chặt đem thân thể mềm mại êm ấm vào vào ngực, nghẹn ngào gọi cô một tiếng: "Yên Yên."
Đồng im tựa vào vào ngực anh, ngửi tìm ra trên bạn anh nồng nặc hương thơm rượu, lại cảm xúc thân thể anh căng thẳng rồi thỉnh thoảng run rẩy, vì vậy đưa tay để lên bụng anh kiểm tra. Khu vực đó hiện giờ lạnh ngắt rồi lại nghe thêm tiếng nói khàn khàn của anh ý nữa, vành phương diện cô nhanh chóng đỏ lên, cũng nghẹn ngào đáp một tiếng.
Lăng Khiên rước mặt chôn ở cổ cô, đầy đủ giọt những giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt hình ảnh chảy xuống làn da trắng nõn, nhẵn nhụi và mịn màng của cô, anh chà chà sau đó ôm cô càng chặt hơn. Bụng anh đau đến quặn thắt cả tâm địa được bàn tay cô mềm dịu xoa xoa cùng với lực bạo dạn yếu vừa đề nghị nên dần dần đỡ hơn, một thời gian sau anh mở miệng hotline cô một lần nữa: "Yên Yên."
Từ buổi tối hôm qua bàn thảo kế hoạch đối phó với đánh Mục Hâm cho tới lúc này kí vừa lòng đồng với giữ Hán Tống Khai, chỉ trong hai mươi tứ tiếng ngắn ngủi anh sẽ đem Viễn Đông xuất bán cho người khác, anh vẫn đem tận tâm nửa đời mình bán đi. Bảo rằng anh cảm xúc không sao cả, không hại là trả dối, trên thực tiễn so với Lục bốn Triết anh còn lo âu hơn khôn xiết nhiều. Thương trường như chiến trường, khi anh phải triển khai đến công đoạn này thì thực tế đã thất bại một nửa rồi. Anh biết ý muốn từ vào tay lưu Hán Tống Khai đem lại Viễn Đông một lần nữa tuyệt đối hoàn hảo không bắt buộc dễ dàng, đến lúc đó hắn đã nói thêm một đôi điều kiện nữa, mình hoàn toàn có thể không thỏa mãn hay sao? Đây cũng là 1 vấn đề lớn, huống bỏ ra cũng có thể coi là hiệu quả khả quan. Giả dụ như thời gian đó hắn vẫn chỉ chiếm cứ và không buông tha Viễn Đông, do đó anh không còn bất kể biện pháp làm sao nữa.
Cho yêu cầu ở trên đường trở về cuối cùng anh không biện pháp nào chịu đựng được nữa. Trước đó khi dạ dày nhức nhối tới cả nào anh đều có chịu đựng được cố gắng về mang lại nhà, nhưng lúc này làm sao cũng thiết yếu chịu đựng nổi, anh không dừng lại bên đường nôn thốc nôn toá đã là rất hạn rồi. Một khắc kia trong tâm anh chỉ từ lại sự yếu ớt cùng bất lực, anh hotline điện mang lại Yên im chỉ là hy vọng nghe giọng cô một chút, anh không muốn thì thầm vì hại cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình.
Nhưng bây giờ, anh xúc cảm được trong ngực là cảm giác ấm áp vô cùng, anh không có cách nào khiên chế được, nhưng mà vừa rồi đau đớn có chút giảm bớt nhưng bây giờ còn cảm giác đau buồn hơn nữa, đau kịch liệt. Anh từ bỏ tay nạm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy ấn chặt bụng xuống, cúi người phụ thuộc vai cô, tiếng nói vô cùng nhỏ nói với cô: "Yên Yên, anh nhức quá."
Từ khi anh phát âm chuyện, anh không kêu đau đớn với ngẫu nhiên ai, độc nhất vô nhị chỉ tất cả hai lần trước mặt yên Yên. Lần thứ nhất là dạ dày anh xuất huyết vào đêm đó, lần đồ vật hai đó là tối nay. Anh suy nghĩ cứ coi như là anh đang rất say, tự được cho phép mình mềm yếu một lần.
Đồng lặng nghe được tiếng nói rên rỉ của anh thì tim cô như bị bàn tay ai đó bóp chặt lại. Cô cắm chặt môi rồi trước mắt là 1 mảng mơ hồ, một chữ cũng ko thốt ra được. Cô tựa vào vào ngực anh, nhị tay ôm chặt lấy eo anh giúp anh phòng đỡ.
Lần đầu tiên anh kêu đau với cô là khi cô chẳng qua coi anh là một người qua đường, thậm chí tiếp đến không còn bất kỳ ấn tượng nào khác. Cơ mà lần này, cô xúc cảm được khổ sở trong lòng hiện thời không ngôn ngữ nào diễn đạt được.

Xem thêm: Niềm tin 1 đời - khám phá chiều sâu của niềm tin trong cuộc sống


Nửa tiếng sau, Lăng Khiên từ từ khôi phục lại, anh nhích người ra một chút ít rồi cúi đầu nhìn cô nàng trong ngực vẫn khóc đến hai đôi mắt sưng húp, đôi môi mỏng manh tái nhợt cong lên, nhéo nhéo mũi cô vô lực nói: "Dọa đến em rồi?"
Đồng im ngẩng đầu, cảm giác được bụng anh ấm hơn các thì ráng lấy tay anh áp vào mặt mình, dìu dịu lắc đầu, nói nhỏ: "Anh hơi hơn chút nào chưa?"
Lăng Khiên gật đầu, mang ôm chặt lấy tín đồ cô, cằm đặt lên trên đỉnh đầu cô, ôn nhu ngửi mang mùi hương thơm mát quen thuộc. Mùi hương hoàn toàn có thể làm anh thấy hạnh phúc.
Lăng Khiên đi tắm, Đồng yên ổn chạy vào nhà bếp đun lại nồi cháo quả bầu đỏ cô vừa nấu thời gian tối, rồi múc ra một bát cẩn trọng mang tới chống ngủ. Cô thấy Lăng Khiên vẫn ngồi mặt giường uống thuốc.
Tim Đồng lặng lại nhói lên, tiếp cận đặt chén cháo bên tủ đầu giường, ngồi xuống một bên anh dìm lấy ly nước, cầm tay anh lo ngại hỏi: "Anh lại đau bụng rồi?"
Lăng Khiên rung lắc đầu, kéo cô vực lên rồi ôm cô ngồi bên trên đùi, ráng lấy chén bát cháo để trong tay nói: "Em bón mang lại anh đi."
Đồng Yên quan sát anh một chút ít rồi ngoan ngoãn cụ lấy chén bát cháo, xúc từng thìa lên thổi thổi rồi mang lại miệng anh.
Sau lúc ăn xong bát cháo, đầu Lăng Khiên đang đầy mồ hôi, Đồng yên ổn đặt chén cháo ko xuống bàn rồi lau các giọt mồ hôi cho anh, xoa xoa dạ dày cho một một chút hỏi: "Anh còn tức giận không?"
Lăng Khiên thở nhiều năm một hơi rồi nhấc cô dậy, vỗ vỗ mông cô nói: "Không gồm chuyện gì. Anh đem rửa bát.">
Lăng Khiên cũng cần thiết chống đỡ thêm nữa cần gật đầu, chú ý cô tránh đi ngừng anh cũng ko nằm lên giường cơ mà đốt một điếu thuốc, đi tới mặt cửa sổ, xuất hiện sổ ra rồi nhìn về phía xa ngẩn người.
Đôi đôi mắt anh ở dưới ánh trăng càng trở cần đen nhánh và sáng hơn, mà lại lại sâu không thấy đáy, mồ hôi trên trán anh vẫn không chấm dứt chảy. Tiếp đến anh nghe thấy một giờ đồng hồ thở lâu năm trầm trầm, rồi một song tay nhỏ tuổi bé từ phía sau ôm chặt lấy sườn lưng mình, bàn tay đặt trên bụng anh xoa xoa.
Anh cười cười dập điếu thuốc, xoay bạn kéo Đồng yên ổn vào trong tim nói: "Mệt không? chúng ta đi ngủ thôi."
Đồng lặng ngẩng đầu, hai con mắt cô khổng lồ tròn, trong trẻo và đen láy, cô không gật đầu, chỉ quan sát anh tràn ày tín nhiệm. Qua vài giây đồng hồ cô nói: "Anh có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?"
Đôi môi mỏng tanh của Lăng Khiên khẽ nhếch, nhan sắc mặt có một ít tiều tụy với tái nhợt. Anh không trả lời cũng không tránh mặt cái nhìn chăm chú của cô, lẳng lặng quan sát trả lại.
Một thời điểm sau, Đồng Yên nhàn rỗi cúi đầu, ôm chặt mang anh nói nhỏ: "Thật sự anh cần thiết nói đến em biết chuyện gì đã xẩy ra sao? Em thật sự không xứng đáng để anh tin yêu và nhờ vào sao?"
Lăng Khiên khẽ giật mình, một thời gian sau anh bao bọc lấy người vào ngực, hôn dịu lên tóc cô lừ đừ mở miệng: "Viễn Đông gặp gỡ vấn đề lớn, anh đã nên nhanh chóng xuất bán cho công ty không giống rồi. Anh sẽ không còn là tổng tài của Viễn Đông nữa, nói chính xác là sẽ ko còn bất cứ liên quan liêu gì với Viễn Đông. Nói bởi vậy em có thể hiểu không?"
Giọng anh thấp nhưng trầm ổn, nghe không ra được cảm xúc khổ sở tốt bi thương, giống như đang kể mang đến cô nghe một chuyện không liên quan gì cho tới mình. Cực kì bình tĩnh.
Đầu tiên là trong tâm địa Đồng yên ổn cả kinh, sau đó cô trẻ trung và tràn trề sức khỏe ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh, nhìn thấy được rõ thần thái của anh rồi mắt cô hồng hồng. Cô đưa tay để lên lồng ngực anh vuốt vuốt: "Dù tất cả bao nhiêu nặng nề khăn, khổ sở như thế nào, bọn họ cùng nhau đối mặt."
Lăng Khiên quan sát đám lông xù cọ đi rửa lại vào ngực bản thân thì mỉm cười cười, cúi bạn khom lưng ôm lấy cô, gian manh nói: "Trước tiên giúp anh giải phóng chút áp lực nặng nề bị đè nén sẽ lâu đi."
Một tuần sau, Hoa Quân ưng thuận nhập với Viễn Đông, chiều hôm đó mở cuộc họp báo với đám bên báo, Lăng Khiên phát biểu rõ ràng, lưu Hán Tống Khai ngồi ở bên cạnh anh đương đầu với đám kí trả mạch lạc vấn đáp từng câu hỏi, sau cuối hai người lũ ông mỉm cười hợp tác hợp tác.
Sau nghi thức, Lục bốn Triết nhấn chức tân tổng tài đề xuất nhận vấn đáp của giới truyền thông, Lăng Khiên ra xa rời đi.
Từ hội trường trở lại công ty, Lăng Khiên vào trong phòng thao tác làm việc thu dọn đồ đạc rời đi. Trong những khi làm anh không hề tạm dừng một chút nào, lúc rời đi cũng không quay đầu nhìn lại một lần, lúc tới khi đi vẫn cố định trầm mặc. Khi ra đến khu tầng hầm dưới đất để xe, anh quay đầu thản nhiên quan sát lại cả một tòa buiding hoàng tráng rồi luân chuyển người, vào xe tách đi.
Trước lúc tới nhà trọ của Đồng yên ổn thì anh gọi điện thoại thông minh cho Đồng Yên, chờ đến khi kẻ thù bắt máy, góc nhìn của anh nhoáng mẫu nhu hòa khôn xiết nhiều, cười hỏi: "Anh còn mười phút nữa là mang đến nơi. Em chuẩn bị hoàn thành hết chưa?"
Thời kỳ thuê nhà của Đồng Yên đã mất hạn, hai từ lâu là ngày trả nhà. Chủ thuê bên hỏi tất cả thuê tiếp không, Lăng Khiên nói thẳng là không thuê. Lúc đám người đó tách đi, anh nhướn mày nhìn sủng vật nhỏ dại bé đã tỏ vẻ phòng nghị nói: "Người phụ nữ của anh lại thuê nhà ở bên ngoài, tin tức này bị truyền ra sau đây anh biết ăn nói vậy nào với giang hồ đây. Chuyện này sẽ không thương lượng gì hết, nhị ngày nữa em chuyển hết đồ đạc sang nhà anh ngơi nghỉ luôn."
Lăng Khiên tiếp cận trước Đồng Yên, nâng phương diện cô lên, cười không tí hảo ý nào nói: "Ngoan, nghe lời anh. Bên nhà anh giường to hơn ở đây, nằm xuất xắc lăn lộn đều rất thoải mái. đối với tất cả chuyển mang lại nhà anh, anh tiết kiệm ngân sách và chi phí được bao nhiêu tiền xăng xe."
Đồ đạc của Đồng Yên hiếm hoi lắm, Lăng Khiên rứa một lượt xuống luôn. Đến công ty trọ của anh, Đồng Yên bố trí một chút rồi hai bạn đi siêu thị mua vật ăn, trên phố đi anh dìm được điện thoại cảm ứng của Lục bốn Triết nói là về tối sẽ tới ăn uống cơm cùng.
Sau khi quay trở về nhà trọ, Đồng Yên ban đầu chuẩn bị thổi nấu cơm, cô quan sát thoáng qua cái người kia đang vắt chéo chân nằm ở ghế thong thả nhã lướt web đọc báo ở chống khách, suy nghĩ một chút rồi cô mặc tạp dề đi tới, thay trong tay mẫu muôi canh đứng trước phương diện anh quệt mồm nói: "Tại sao anh lại để em một mình nấu cơm nuốm hả?"
Lăng Khiên ngạc nhiên, để tờ báo xuống cực nhọc hiểu chú ý cô, cảnh giác hỏi: "Trước kia không hẳn là em cũng 1 mình nấu cơm trắng sao?"
Đồng Yên hai tay chắp sau sống lưng giả vờ tức giận nói: "Đó là chính vì ở bên em a. Bây chừ là công ty anh, em là khách lại đi nấu cơm. Nuốm anh có thể khoanh tay đứng quan sát được hả?"
Lăng Khiên mím môi nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt tiếp đến đứng lên, ôm bẫy vai cô nói: "Được rồi. Lúc này anh cùng với em cùng cả nhà làm." Vừa nói vừa ôm cô tiếp cận phòng bếp.
Đồng Yên mau chóng vui vẻ, mỉm cười hì hì đi theo anh được vào cách rồi cảm xúc có nào đấy không đúng, ngửa đầu chú ý anh hỏi: "Cái gì call là bây giờ anh cùng em làm. Vậy sau này thì sao?"
Lăng Khiên cúi đầu chú ý cô, vẻ mặt yên tâm nói: "Ngày mai chúng ta đi lịch sự tên." .

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *