Truyen: rồi em sẽ quên anh thôi phố ngôn tình, em sẽ quên anh thôi

L>Truyen: Rồi Em đã Quên Anh Thôi - Sưu Tầm
Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng ký kết / RegisterTên Truyện tác giả Truyện tuyệt Tác Giả
Viet
Single - search Bạn
Chat - Trò ChuyệnHát KaraokeXem Phim VideoNghe Nhạc MusicNấu ĂnTruyện và ThơTừ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện nhiều năm Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện học tập Trò
Truyện tìm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
Truyện Ngắn » Rồi Em vẫn Quên Anh Thôi
Tác Giả: Sưu Tầm
Lần đầu gặp anh, lúc ấy tôi vẫn ngồi sinh hoạt bậc thềm trong công viên xem hội các bạn trượt patin. Anh tới, vượt qua hầu hết chướng ngại ngùng vật 1 cách dễ dàng cùng với cùng một màn màn trình diễn đầy điêu luyện. Hội các bạn tôi vỗ tay reo lên thán phục, còn tôi chỉ biết ngồi đực ra tròn đôi mắt lên quan sát anh trong bộ đồng phục của trường gớm tế. Anh rất đẹp trai và khỏe khoắn. Thân 1 rừng hoa rất đẹp như vậy, anh lại không thân thiết mà tiến tới chúng tôi làm quen thuộc trước-Hi, em học trường nào thế?-Lớp 12 ngôi trường Phạm Hồng Thái ạ!- Tôi đính thêm bắp trả lời-Oh, vẫn là học sinh cấp 3 à? trong năm này thi đại học rồi, nỗ lực lên em nhé…Chúng tôi quen thuộc nhau từ hôm đó, tôi cũng không hiểu biết lý vị gì mà anh lại lưu ý tới tôi nữa. Tôi chỉ biết bản thân có tình cảm với anh, 1 cách chân thành. Tôi cho rằng anh cũng vậy, tuy nhiên cũng không dám chắc. Tại do nếu quan sát lướt qua, công ty chúng tôi đâu tất cả điểm gì giống như với nhau đâu? Anh trả hảo, hơn tôi về tất cả mọi thứ…Trường anh học tập gần khu dã ngoại công viên nên chiều nào tan học anh cũng ra đó tập patin, còn tôi thì cho tới chỉ để xem thấy anh bên trên ván trượt. Có 1 lần, anh mang đến cho tôi 1 đôi giầy rồi hỏi “Em hy vọng tập chứ?” Tôi ngạc nhiên 1 hồi lâu sau đó cũng gật đầu đồng ý mỉm cười. Anh vắt lấy tay tôi, dạy dỗ tôi những bước tiến cơ bản, trong đôi mắt nâu sâu thẳm đó, có nào đó rất say mê tôi. Phải, cực kỳ thu hút, anh say mê tôi cùng với diện mạo dễ dàng và đơn giản cùng cách thủ thỉ vô thuộc gần gũi.Anh rộng tôi 2 tuổi, cố kỉnh nên suy xét của anh cứng cáp hơn tôi hết sức nhiều. Trong những lúc những sinh viên khác bằng tuổi anh vẫn còn đang mải rong chơi với phần nhiều cuộc vui của bản thân thì anh đã được trao vào có tác dụng trong 1 công ty có tiếng sinh hoạt Hà Nội, chức vụ eo hẹp nhưng cũng cần thiết coi là nhỏ với cái tuổi 20. Tôi ngưỡng mộ, yêu dấu anh không chỉ là bởi ngoại hình, tính cách ngoài ra cả về năng lực và học vấn của anh ý nữa. Khi đó, tôi thần tượng anh lắm. Tôi mong mình cũng có thể làm được số đông điều phi thường như anh, ở chiếc tuổi 19,20 gì đó. Đúng, tôi đã có lần muốn mình sẽ giống được như anh bây giờ.Nhưng đó chỉ với là chuyện của 6 mon trước, còn dịp này, khi anh được thăng chức lên làm cho Trưởng chống Marketing, tôi sát như không thể nhận ra được con fan anh nữa. Thay bởi những bộ trang phục khỏe khoắn, năng động trước kia, giờ anh đóng góp mình giữa những bộ vest sang trọng, giải pháp đi đứng, nói chuyện đồng nhất như 1 quý ông. Quan sát anh trưởng thành, chững chạc, chẳng ai nói anh là 1 trong thằng nhóc đã ở ngưỡng cửa chuẩn bị bước thanh lịch tuổi 20+1Chúng tôi ko còn gặp nhau ở công viên nữa, thế vào kia là số đông cuộc gặp mặt gỡ qua điện thoại. Những câu chuyện đều luân phiên quanh phần đa kế hoạch quảng bá, chi tiêu ở doanh nghiệp anh, anh không còn quan trung tâm tới cuộc sống thường ngày thường ngày của tôi như lúc trước kia. Bỗng nhiên tôi cảm giác như mình đang nói chuyện với 1 nhỏ người lạ lẫm vô cùng. Anh không còn là anh… không thể là anh của hồi trước nữa…Sự thân thiết và thời gian giành riêng cho tôi, với an bây giờ là 1 điều gì đấy quá xa xỉ, bắt buộc không?
Chiều chiều tôi vẫn thường xuyên ra công viên, giữ 1 chút hy vọng nhỏ dại nhoi nào kia rằng biết đâu từ bây giờ tôi sẽ chạm mặt lại anh một cách vô tình như ngày thứ nhất chúng tôi gặp mặt gỡ. Nhưng hi vọng có to to đến thế nào cũng chẳng khi nào chiến win được thực sự trước mắt. Anh mắc với những chuyến hành trình hợp tác, với đông đảo hợp đồng trị giá bán hàng triệu đô la. Tôi từ bây giờ có lẽ chỉ như một tờ tiền lẻ rớt xuống tận đáy vị trí trái tim anh.Tôi thiếu hiểu biết nhiều anh như vậy để gia công gì nữa? khi nghe đến anh nói vẫn nghỉ học tập ở trường tôi đã hết sức choáng váng. Anh nói môi trường đại học tập chẳng dạy dỗ anh được phần nhiều gì nhưng thương trường rất cần được có. Trường học không dạy dỗ anh biện pháp mời mọc khách hàng để họ mua đầy đủ sản phẩm của công ty anh, cũng không dạy dỗ anh cách làm cố nào để kiếm được tiền cấp tốc nhất. Các thứ anh có hiện tại đề là được do doanh nghiệp anh đào tạo. Anh nói đồng xu tiền rất gồm ma lực cùng với anh, nó như 1 thứ gì đấy vô hình cứ thu hút khiến anh cần dành bằng được. Anh nói ước ao trở thành 1 người kinh doanh thành đạt nhất, khi ấy tôi sẽ được tự hào về anh…Nhưng anh đâu hiểu rằng rằng đồ vật tôi cần không hẳn là tiền tài xuất xắc danh vọng. Tôi 18 tuổi, không đủ chín chắn nhằm nghĩ về điều đó. Nhưng mà tôi phân minh được giải pháp kiếm tiền như thế nào là đúng tốt ngược lại. Tôi không muốn nói anh thủ đoạn, nhưng cần sử dụng mọi phương pháp để có được chữ ký của đối tác trong hòa hợp đồng thì quả thật là đáng sợ. Có thể tôi chưa phải dân ghê doanh, tôi không hiểu biết được những năng lực và kỹ xảo bắt buộc có. Tôi chỉ hiểu được tôi ko thích, hoàn toàn không thích công việc hiện tại của anh ấy đang làm. Kiếm được rất nhiều tiền thì sao? lúc mà cảm xúc hiện tại chỉ với là 1 số lượng 0 vô nghĩa?
Tôi vạc ngán về những mẩu chuyện làm nạp năng lượng do anh kể, mang đến nỗi cơ mà tôi đáng ghét lây cả gần như đồng tiền. Nó chính xác là 1 con ác quỷ, nhẫn tâm ăn mất trái tim với lý trí của những kẻ có khát khao làm cho giàu. Với họ, tất cả tiền là có tất cả sao? Tiền rất có thể mua được hạnh phúc, mong ước và tự do không?
Từ 1 nam nhi trai phiên bản lĩnh, thực tiễn trong cân nhắc và hành vi thì bây giờ, tôi chỉ thấy 1 kẻ sống hết sức thực dụng, 2 chữ tiền tài và Danh vọng được anh ném lên hàng đầu. Rất có thể người ngoài nhìn vào đã thấy thương yêu và khao khát được làm cô gái bên cạnh anh, tuy vậy tôi thì chỉ thấy anh thật đáng tiếc khi đã vô tình bị đồng tiền đánh cắp trái tim của mình. Trong khi đó anh vẫn cứ đang nghĩ rằng Đồng chi phí đang giao hàng cho anh?
Kỳ thi đại học gần đến, tôi gặp gỡ anh với nói anh rằng mình đã thi học viện chuyên nghành âm nhạc, khoa Nhạc lí, anh vẫn phản đối hết sức kịch liệt. Tôi sợ hãi không hiểu, với thật bế tắc khi tôi dấn được tại sao từ anh rằng: “ Đó là một nghề không tồn tại tương lai và định hình kinh tế. Em có đàn hát cả năm dĩ nhiên gì đã bởi lương anh 1 tháng?”. Mặc kệ khi tôi lý giải đó là ước mơ từ nhỏ tuổi của mình, anh vẫn ko đồng ý. Kinh khủng nhất là lúc anh đem tình yêu của chúng tôi ra đe dọa: “Nếu em yêu anh thì hãy nghe lời của anh!”Anh vùng lên bỏ đi, còn tôi thẫn thờ nhìn 4 bức tường bao bọc cười nhạt. Thực ra, tôi có còn yêu thương anh không… tôi cũng do dự rõ. Là anh thừa thực dụng hay đơn thuần chỉ cần 1 suy nghĩ thực tế, muốn tốt cho cuộc sống của tôi sau này??? Tôi hoàn toàn không rõ…Khoảng biện pháp xa nhất không phải là khi bọn họ xa nhau, nhưng mà là khi trong tim ta không còn nhau nữa.Hạnh phúc lớn nhất không phải khi tới đích nhưng mà là cảm giác trên từng chặng đường đi ♥Thời gian ôn thi Đại học, thay bởi vì ôn luyện thanh nhạc, anh lại dẫn tôi đi gặp gỡ gỡ người cùng cơ quan trong doanh nghiệp và cấp trên của mình. Đều là đầy đủ người nổi tiếng trong giới doanh nhân. Tôi chỉ thực thụ hiểu ra sự việc khi anh tuyên ba “Sau này, em sẽ có tác dụng ở công ty anh. Họ sẽ cùng cả nhà làm việc, do vậy mình sẽ có nhiêu thời gian ở bên nhau hơn!”. Vậy hóa ra, chúng tôi gặp mặt nhau chỉ do công việc? cùng anh gạt vứt ước mơ của tôi qua 1 bên chỉ để tôi ship hàng ý hy vọng của anh thôi sao? Tôi phát chỉ ra 1 điều, anh không phần đa thực dụng ngoại giả ích kỷ, khôn xiết ích kỷ nữa….Sau ngày hôm đó, tôi cảm xúc mình bị tổn thương tởm ghớm. Xúc cảm mình thật tốt mạt, giống như 1 con rối chỉ để cho anh chỉ đạo.Lỗi của mình là vẫn lỡ yêu thương 1 bạn gia trưởng như anh
Còn lỗi của anh là đã gồm tình cảm với cùng 1 người không chấp nhận được cuộc sống của mình…Có lẽ giữa shop chúng tôi không còn sự link nào nữa, cũng chẳng hề còn bất kể một điểm chung nào. Sự mệt mỏi cũng đến 1 ngày phải được rũ bỏ, vấn đề tháo nút duy nhất những năm này có lẽ chỉ có thể là 1 lời nói chia tay dịu nhàng.Anh sững sờ quan sát tôi 1 hồi thọ rồi phệ tiếng quát:-Tại sao? Anh tất cả gì không tốt? Em biết ngoại trừ kia bao gồm hàng nghìn cô gái ước hy vọng được ở ở kề bên anh không?-Đó là những cô nàng ở xung quanh kia, họ không tiếp xúc với con bạn của anh đề xuất họ ko biết. Sản phẩm họ nhận thấy chỉ là mọi giá trị hào nhoáng bên phía ngoài của anh. Còn em thì khác, em ko cần người em yêu là 1 trong những triệu phú, em chỉ cần anh là 1 sinh viên bình thường, mặt hàng tháng đi làm việc thêm những các bước bình thường, cùng mình tất cả thể gặp gỡ nhau, thân yêu tới nhau từng ngày. Điều chính là quá đáng lắm sao?-Không quá xứng đáng ư? Em nói tốt thật đấy? Con fan không lúc nào thỏa mãn với hầu hết thứ mình đã có, lẽ nào em cũng giống như vậy nốt sao? Anh làm nạm này nguyên nhân là ai có lẽ em yêu cầu là người hiểu rõ nhất chứ? Anh yêu em vậy nào em vẫn tồn tại không biết sao? Hay nó chưa đủ to để chứng tỏ cho em hiểu?-Đúng thế!- Tôi hạ giọng- Nhưng không phải nó không đủ bự mà là nó vẫn cạn dần dần đi rồi. Anh không hề là tín đồ mà hồi đó em đã từng yêu nữa! Anh nói rằng đừng để phiên bản thân làm quân lính cho đồng tiền mà hãy là fan sai khiến cho đồng tiền nên không? dẫu vậy thực sự là anh hiện nay đang bị đồng tiền sai khiến cho mình đấy!Anh không đồng ý nhìn tôi bằng hai con mắt thất vọng-…Anh thực sự thiếu hiểu biết nhiều nổi em nữa…anh không hiểu-Thực ra.. Anh đã lúc nào yêu em chưa? nếu như anh yêu thương em, anh cấp thiết nghe em 1 lần nhất được sao?
Anh vắng lặng 1 lúc rồi lặng lẽ bỏ đi, còn tôi thụp xuống giữa phòng lạnh lẽo. Xúc cảm bị bỏ rơi từ lâu bỗng hôm nay đột nhiên lại trỗi dậy.Anh không hiểu nổi em với em cũng thế.Phải rồi, sẽ từ lâu họ không còn đọc nổi những suy xét của nhau thì tình thương cũng đâu còn vì sao để nhưng mà tồn tại được nữa. Nó đã bị tiêu diệt từ lâu, chỉ là hôm nay mới là ngày nó được đi báo giấy khai tử, phải không anh?
Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi, lần cuối nhìn mặt nhau giữa công ty chúng tôi cũng chỉ gồm có lời biện hộ vã. Một nỗi bi đát dang dở vào tôi do dự đến khi nào mới có hồi kết…Nửa năm trước, khi công ty chúng tôi vẫn còn mỗi ngày vui đùa bên nhau, cùng rứa tay nhau thiệt chặt đi bên trên những tuyến đường đã được bật đèn sáng sáng rực. Cùng ngồi vỉa hè cụm đầu bên những ly trà đã, phần đa bắp ngô nướng rét hôi hổi. Đôi lúc bất chợt, anh hôn trộm lên má tôi 1 mẫu rồi thì thầm bên tai tôi “Em thật xứng đáng yêu, anh yêu thương em cũng bởi lẽ đó. Vậy cho nên đừng khi nào thay thay đổi nhé!” Đã một khoảng thời hạn ấy, tôi trực thuộc từng ngóc ngách, từng viên gạch chỗ mà nhì đứa đã từng có lần đi qua. Vậy mà lại hôm nay, khi tôi một mình ngồi lặng im trên ghế đá, số đông kỉ niệm trước kìa cứ hiện hữu chập chờn, ngắt quãng. Vào kí ức của tôi hiện giờ, tình yêu một thời của chính mình sao mà nhợt nhạt mang lại thế. Tôi trước đó chưa từng thay đổi, trung tâm hồn vẫn trong nạm như 6 tháng trước kia, còn anh, sao mà lại khác thế? Liệu rằng, anh bao gồm còn yêu em không? vị em vẫn nguyên vẹn như lúc trước kia cơ mà…Đèn đã được bật lên sáng rực mọi cả thành phố, điện thoại rung lên báo cho biết tin nhắn, tôi mở ra, là của anh. Tôi ngỡ như rằng anh đang bỏ toàn bộ để trở về bên cạnh tôi, nhưng lại anh vẫn không tồn tại đủ gan góc để bước chân ra khỏi quả đât đó. Tôi nở một niềm vui chua chát. Sau cuối anh vẫn không hiểu, vẫn thiếu hiểu biết nhiều thứ em bắt buộc ở anh là một trong những trái tim chứ không hề phải là một thứ gì xa xôi khác…Tin nhắn của anh ấy là: “Anh xin lỗi, nhưng đây mới đó là cuộc sống thực sự của anh”Tôi lặng lẽ đứng dậy rồi đủng đỉnh bước đi, từ bỏ dặn lòng bản thân rằng rồi tôi đang quên anh nhanh thôi, như biện pháp anh đã có lần thay đổi…Gió bắt đầu thổi, mưa cũng bước đầu rơi, bít đi mọi giọt nước mắt vẫn lăn lâu năm trên má.Ngủ đi nhé đông đảo yêu yêu đương khờ dại
Gió sẽ thổi.. Vẫn quên một bờ vai
Nắng đang hồng với mưa cũng sẽ tạnh
Thời gian nhòa.. Kỉ niệm đang phôi phai..Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình không đủ can đảm Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» tìm kiếm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Lời Cuối mang đến Anh
» đến Tôi Xin
» miếng Tình Sầu
» Khóc mang lại Kỷ Niệm
» đến Cuộc Tình Lỡ
» Khóc Cho phần đông Cuộc Tình
» fan Ấy
» nam nhi VS bé Gái
» Thư cha Gửi Con
» Đom Đóm với Giọt Sương
» Một loáng Yêu Đương
» Crazy Fan!!!!
» ba Giỏ Khoai Lang
» Vở Kịch Câm và Chai Nước
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Gieo trái Được Quả
» Mơ Xuân
» lọ nước Giữa Sa Mạc
» giờ Đêm

Truyện Online - Một xong xuôi có hậu là điều ai cũng mong mong mỏi trong tình cảm cả, nhưng ngừng có hậu đôi lúc không thể làm sao là một niềm vui trọn vẹn với tất cả mọi người, đặc biệt là trong tình yêu.Vậy vậy vì khổ sở nắm chặt tay nhằm giữ, sao không thử buông tay nhằm ra đi? Vaì ít nhất khi ấy ta sẽ sở hữu được được sự thanh thản...

Bạn đang xem: Em sẽ quên anh thôi phố ngôn tình

Hi
Tường


“Em nhớ lời anh nói hôm nay nhé. Anh không bao giờ muốn em buồn.”Ánh đèn trong phòng cô đã tắt. Anh vẫn đứng đó, đây sẽ là lần cuối anh được đứng nơi đây, được ngắm nhìn cô một cách chủ động nhất mà cô hoàn toàn không xuất xắc biết. Chuyến bay khởi hành lúc 11 giờ tối nay. Anh phải đi thật rồi.…Cô và anh quen biết nhau đã gần mười năm. Mối quan lại hệ của hai người từ những người xa lạ, trở thành bạn, rồi thành bạn thân, và cuối cùng là thành những người tri kỷ. Tình bạn của nhị người chắc hẳn phải khiến nhiều người tị tỵ. Vào cuộc sống này, tìm một người bạn chắc hẳn không hề dễ huống chi là giữ gìn tình bạn suốt ngần ấy năm. Cô và anh rất hiểu nhau. Có những điều mà anh và cô đều không cần nói thì đối phương đều hiểu. Cả nhị cũng từng phân chia sẻ với nhau rất nhiều bí mật vào cuộc sống của mình. Anh nhớ vào năm lớp 9, kết quả học của cô giảm sút khá nhiều. Lần đó cô rất sợ. Lúc tan học, cô không dám về mà đi lang thang. Anh biết được đề xuất đã đi theo cô. Anh chỉ biết im lặng ngồi kế mặt cô dưới một băng ghế đá trong công viên. Cô cúi gằm mặt và nước mắt bắt đầu rơi. Anh lúng túng. Cô càng khóc càng lớn, mọi người bao bọc nhìn nhì người và tất cả ánh nhìn tò mò đổ vào thằng con trai đang ngồi kế một cô học sinh ôm lấy mặt khóc ko ngừng. Chắc người ta lại được một phen suy diễn. Quả thật, anh rất sợ khi bé gái khóc, và lúc cô khóc, anh còn sợ hơn nữa. Cô vẫn khóc một hồi thì anh khẽ chạm vào mình, ngẩng đầu lên thì thấy hai tay anh cầm nhì cây kem đã bắt đầu chảy lấm lem trên tay và lóng nga lóng ngóng:- Thư đừng khóc nữa nha. Người ta nói… ăn uống đồ ngọt sẽ mau hết buồn đó…
*

Cô nhìn anh một hồi, vừa bất ngờ mà cũng lại… tức cười nữa. Rồi cô phì cười. Và rồi nhị người thân với nhau. Từ đó lúc nào có chuyện buồn, cô đều tìm đến anh. Mỗi khi cô buồn, anh đều có mặt đúng lúc cô cần. Vì cô ko hề biết, ngày hôm đấy tại công viên, thằng con trai ấy đã tự hứa với lòng mình ko bao giờ muốn thấy cô bạn ngồi kế mặt mình buồn, sẽ làm tất cả để cô bạn ấy luôn luôn vui. “Vì điều đẹp nhất mà anh từng thấy là nụ cười của em.” Ngày tốt nghiệp phổ thông, Anh và cô hẹn gặp nhau tại quán kem quen thuộc thuộc của nhị người tối hôm ấy. Anh đã chuẩn bị mang đến cô một món quà cùng với … một lời tỏ tình. Cô nói là cũng có một bí mật muốn nói với anh. Không hiểu sao đã đi tầm thường với nhau rất nhiều lần mà hôm ấy anh hồi hộp vô cùng. Trước ngày hôm ấy vào đầu anh cứ luẩn quẩn những câu hỏi như: “Thư có thích mình không?”; “Nếu mình ngỏ lời mà Thư từ chối thì sao? Tụi mình còn có thể làm bạn với nhau nữa không?”; “Hay là mình cứ để vào Đại Học đã?”; “Nhưng nếu lỡ Thư thích một ai khác thì sao?” Anh cứ nhấp nha nhấp nhỏm không yên ổn với những cảm xúc lúc thì tràn trề hy vọng, lúc lại tự ti buồn bã. Mà lại rồi thì giờ hẹn cũng đến. Anh đã cố gắng đến sớm cơ mà cô còn có mặt trước cả anh. Cô có vẻ rất phấn khích. Anh mới vừa ngồi xuống thì cô đã nói ngay:- Quyền biết không? bố mẹ nói sẽ mang đến Thư đi du học!Anh đón nhận tin đó với một vẻ mặt ngơ ngác. Quả thật trung tâm trạng anh lúc này đã vui buồn lẫn lộn. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của cô vẫn tươi cười rạng rỡ, anh cũng đành cười theo.” Phải rồi, anh không bao giờ muốn em buồn cả, yêu cầu anh sẽ vui niềm vui của em. Còn chuyện của nhị chúng ta… chắc bây giờ không phải là lúc em nhỉ? ko sao, hai chúng ta đã là những người bạn thân không thể thiếu nhau rồi. Anh có thể chờ.” Và anh vẫn tặng cô món quà mà mình đã chọn rất lâu trước đó. Cả hai ngồi ăn uống kem. Đồ ngọt có thể giúp người ta vui lên mà không hiểu sao hôm ấy anh chỉ cảm thấy lòng mình héo hắt. Vậy là cô đi. Thời gian năm năm không hề ngắn. Một năm đầu cô cảm thấy nhớ nhà kinh khủng, cuộc sống xa lạ và lẻ loi môt mình làm cô suy sụp. Hằng ngày anh vẫn online chat với cô dù chênh nhau múi giờ 12 tiếng. Anh biết mình đã không thể giữ lời hứa luôn bên cạnh cô mỗi lúc cô cần nhưng lại anh đã cố hết sức có thể để nỗi buồn của cô vơi đi. Rồi cô cũng dần thân quen hòa nhập với cuộc sống bên đó. Tuy nhiên trong những cuộc trò chuyện của nhị người, thỉnh thoảng cô lại nói mình nhớ nhà, nhớ Sài Gòn sớm nắng chiều mưa, nhớ những tối cà phê bệt ngoài nhà thờ Đức Bà, nhớ những món ăn vặt nhấp nhô hàng quán ven đường, nhớ được ngồi sau xe pháo anh chở lên hóng mát trên cây cầu ngoại thành nữa… Những gì cô nhớ, anh còn nhớ nhiều hơn. “Nhưng anh ước gì mình có đủ dũng khí chỉ để một lần nói với em, anh nhớ em nhiều lắm.”
*

Sau ba năm, cô về vào dịp Tết. Anh vui còn hơn cả cô. Hôm gặp nhau, anh ngỡ ngàng. Thư ko còn là cô thiếu nữ ngày xưa mà anh thấy nữa. Cô đẹp rộng rất nhiều. Đôi mắt của Thư biêng biếc một điều gì đó cuốn lấy tim anh. Đôi môi cô ươn ướt màu hồng cánh sen, nụ cười cô như mùa thu tỏa nắng xao xuyến mỗi lần anh nhìn thấy, mái tóc dài của cô vẫn như xưa, vẫn mượt mà như mỗi lúc anh mơ mình được chạm vào nó… Thời gian về nước, cô bắt anh chở ngang dọc lại tất cả những con phố. Đến đâu cô cũng xuýt xao như một đứa con nít. Cô vui một thì anh vui mười. Niềm vui của anh sẽ có thể giữ mãi, nếu như cô ko kể mang đến anh nghe một chuyện trước ngày về. Cô nói cô đã biết yêu. Người ấy cũng là một du học sinh đã học thạc sĩ, lớn rộng cô 4 tuổi. Cô và người ấy thân quen nhau trong thư viện của trường. Câu chuyện tình lãng mạn của cô, những gì về sau đó… anh ko còn nghe rõ nữa. “Anh ước gì mình sẽ nói, dù chỉ là một lần vì chính mình để nói ra hết tất cả những tình cảm này. Anh ước gì mình có thể một lần ích kỷ như thế!”Những cuộc trò chuyện dần thưa thớt. Một phần là anh và cô đều bắt đầu bận rộn những học kỳ cuối trước khi tốt nghiệp, một phần là anh muốn tránh mặt cô. Cô cảm nhận được một điều gì đó. Thời gian có thể thay đổi, nhiều điều có thể ráng đổi, cả nhỏ người nữa, nhưng mà mối quan liêu hệ giữa anh và cô thì không. Họ có thể hiểu nhau mà không cần nói gì với nhau. Thời gian đó cả nhị không còn vui vẻ như xưa nữa. Một bức tường vô hình vẫn từ từ lớn dần lên mà anh và cô đều không thể nào phá vỡ nổi…Hai năm sau, cô về, cùng với người ấy. Anh và cô lại hẹn gặp nhau tại quán kem cũ. Câu chuyện của năm năm về trước cứ ngỡ chừng như ngày hôm qua. Sao mọi chuyện ko thể khác đi nhỉ? Lần này cô cũng có đến một tin vui… Cô và người ấy sẽ đính hôn, và chuẩn bị cho đám cưới diễn ra vào cuối năm nay. Bản thân cô vui chứ, và cô biết là anh cũng sẽ vui đến cô, tuy thế có một điều gì đó không được trọn vẹn… Anh chúc mừng cô. Rồi anh nói:- công ty nơi anh làm đang cần người lịch sự Singapore để mở rộng thị trường. Họ đã chọn anh, và anh cũng đồng ý. Tháng sau anh đi.

Xem thêm: Tổng Hợp List 50 Tiểu Thuyết Ngôn Tình Hay Nhất, Danh Sách 50 Truyện Ngôn Tình Ngược Hay


*

Phải chăng cuộc sống hay trêu tức nhau như thế nhỉ? Lần này người cảm thấy buồn hơn lại là cô. Cô mừng mang lại anh lắm chứ. Nhưng cô không thể hiểu nỗi bản thân mình. Vì một tình bạn mười năm sẽ không còn như xưa nữa… Anh đã hoàn toàn sai, đồ ngọt chẳng thể nào khiến người ta vui lên. Lần này cả hai cùng ngồi lặng lặng bên ly kem đã tan chảy từ lúc nào. Có một điều gì đó giữa cả hai dường như cũng vừa tan đi mất.“Anh vẫn còn yêu em. Anh biết mình rất xấu tính vì đáng lẽ phải vui mừng khi em hạnh phúc. Nhưng xin em đến anh một lần được ích kỷ, xin em hiểu mang lại sự khờ dại này. Anh không biết từng nào thời gian và từng nào khoảng cách mới đủ đến ta có thể quên đi một người. Anh cũng không biết mình có thể làm được điều đó xuất xắc không. Anh chỉ biết mình phải làm một điều mà bấy thọ này anh đều có thể làm tốt nhất là giữ đúng lời hứa của bản thân mình, ko để em buồn. Mặt cạnh em giờ đây đã có một người khác, anh sẽ không thể vui và chính em cũng không thể vui một cách trọn vẹn khi mà anh vẫn còn ở đây, lúc mà anh vẫn còn sẽ sống vào tình yêu 1-1 phương này với em. Vậy hãy để anh ra đi em nhé!”Chia tay với gia đình, anh bước vào quầy làm thủ tục để vào phòng đợi. Trời về khuya gió thổi lành lạnh. Trường bay vẫn đông như thường ngày. Bỗng chốc anh lại có một suy nghĩ thoáng qua vào đầu: nếu giờ này vô tình cô chạy đến, nếu cô nhìn vào anh, nắm lấy tay anh… Nếu cô giữ anh lại… “Anh sẽ ở lại. Nhất định như thế. Vì anh yêu thương em.”Anh mỉm cười, tay nắm lấy xe cộ đẩy hành lý. “Ừ, anh yêu thương em… mà, chẳng sao đâu, em sẽ quên anh thôi.”Rồi bóng anh khuất dần vào hành lang…
Truyện ngắn của Hi Tường

Để những câu chuyện và trung ương sự, phản nghịch hồi của chúng ta đến với những thính giả của Blog Radio cũng giống như các chuyên mụcđặc dung nhan khác của Blog Việt với Nhạc Việt
Plusbạn nhớ rằng duy nhất showroom email blogviet
dalink.vn cùng trên trang web blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

*
Click nhằm tham gia và update những thông tin mới nhất, cùng share cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn có nhu cầu với những người cùng ưa chuộng Blog Việt nhé!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *